Thứ Tư, 21 tháng 3, 2018

 Trung dung

  Trong hình học, góc 45 độ tạo một đường chia đôi góc 90 độ, nằm giữa đường thẳng đứng và đường nằm ngang. Có thể hiểu đây là một đường trung dung giữa hai phương ngang và đứng.
Tôi chưa hiểu dựa vào đâu mà cơ quan xây dựng dự án Luật Phòng, chống, tham nhũng (sửa đổi) lại đưa ra con số 45% để đánh thuế thu nhập cá nhân (TNCN) với tài sản của cán bộ, công chức không chứng minh được nguồn gốc. Phải chăng họ cũng chọn con số trung dung, nó nằm giữa cái đúng (ví như cạnh thẳng đứng) và cái sai (cạnh nằm ngang)?
Ngay khi đề xuất này đưa ra đã gây ra nhiều ý kiến tranh luận trái chiều mà phần lớn không đồng tình. Một số ý kiến cho rằng làm như vậy chẳng khác nào hợp thức hóa tài sản tham nhũng, nó không có tính răn đe mà thậm chí khuyến khích tội phạm này. Sẽ có người sẵn sàng tham nhũng 100 tỉ, trừ thuế thu nhập cá nhân (TNCN) vẫn còn 55 tỉ! Như vậy chưa chắc đã phải “hi sinh đời bố” mới có thể “củng cố đời con”.

Mức thuế TNCN cao nhất chỉ đến 35%

Một điều luật được đưa ra phải có căn cứ lí luận và thực tiễn xác đáng, hợp lí, hợp tình, không trái với các điều luật hiện hành. Trong 10 khoản thu nhập chịu thuế tại Điều 3 của Luật Thuế TNCN năm 2007 (sửa đổi bổ sung năm 2012) không có nội dung nào đề cập thu thuế với tài sản không rõ nguồn gốc! Và mức thuế suất cao nhất cũng chỉ đến 35%, không có con số 45%. Nếu Luật Phòng, chống, tham nhũng đưa vào nội dung này thì sẽ phải sửa đổi Luật Thuế TNCN và thậm chí nó góp phần vô hiệu hóa một số nguyên tắc, nội dung và mục tiêu của Luật Phòng, chống rửa tiền năm 2012.
Có biện luận đưa ra thoạt nghe cũng có lí: “Nếu Nhà nước không chứng minh được đó là tài sản tham nhũng thì không thể thu hồi”, và “công dân có quyền tài sản không thể xâm phạm”. Tuy nhiên, điều này chỉ đúng với những công dân bình thường. Cán bộ, công chức không phải là công dân bình thường. Họ có những quyền mà công dân khác không có được, ví như quyền quản lí, sử dụng tài sản nhà nước vào việc công và họ chịu hạn chế một số quyền công dân. Chính vì vậy mới có quy định cán bộ, công chức phải kê khai tài sản để tổ chức và người dân giám sát thu nhập, bảo đảm mọi tài sản có được của họ là minh bạch, đúng pháp luật.
Đúng là tài sản của cán bộ, công chức không chứng minh được nguồn gốc nhưng Nhà nước cũng không thể thu hồi vì chưa có căn cứ để thu hồi. Tuy nhiên, Nhà nước vẫn có quyền và trách nhiệm xác minh nguồn gốc tài sản không rõ nguồn gốc đó. Việc này vừa để thể minh oan cho cán bộ khỏi sự nghi ngờ nếu họ thực sự trong sáng; hoặc làm sáng tỏ những vi phạm của họ (nếu có) liên quan đến tài sản bất minh.
Điều luật đưa ra là để điều chỉnh hành vi của con người, nó phải rõ ràng giữa đúng - sai, có tính răn đe và phòng ngừa. Pháp luật không cho phép sự trung dung, cảm tính!
Đinh Hoàng
Bài bình luận đăng Báo Người cao tuổi
và Ngày mới onlne ngày 22 tháng 3 năm 2018

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018

Phụ bạc thầy già?

      Các cụ ta xưa có câu “thầy già, con hát trẻ” ngụ ý những người làm thầy thì càng lâu năm kinh nghiệm càng đúc kết tài năng và đức độ, là vốn quý của xã hội cần được trọng vọng.

Một giáo viên huyện Krông Pắk (Đắk Lắk)  bật khóc khi nói về việc bị chấm dứt hợp đồng. Ảnh: Minh Quý.

      Tuy nhiên, nay ở nhiều nơi như đang đi ngược lại lời khuyên của người xưa, họ sẵn sàng phế bỏ hàng trăm giáo viên đã có nhiều năm kinh nghiệm một cách không chính đáng rồi lại dễ dàng tuyển dụng… thầy trẻ.
Cách đây chừng hơn 3 năm tại huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh các lãnh đạo địa phương và ngành giáo dục ở đây đã có “tư duy mới”, trái ngược với kinh nghiệm người xưa. Họ đã “thẳng tay” loại đi nhiều giáo viên đã gắn bó với giảng đường và học trò, người ít thì 5-6 năm, người nhiều tới 13 năm ròng đứng trên bục giảng, trong đó có nhiều giáo viên giỏi. Thay vào những người thầy đã tâm huyết bao năm cho sự nghiệp trồng người huyện nhà là những tân giáo viên - những thầy trẻ. Cuộc “tỉ thí” thi công chức để thay máu cho ngành giáo dục tại đây đưa đến kết cục đáng buồn: Các thầy già đã bị “đo ván” trước thầy trẻ! Lí do bởi đề thi đã được kết cấu trọng tâm vào các luật lệ, quy định hiện hành được cập nhật chứ không phải những kinh nghiệm và kĩ năng cốt yếu của người thầy. Có lẽ các lãnh đạo ở đây cũng đoán trước được kết cục này.
      Tưởng đó cũng là bài học chung cho ngành giáo dục các địa phương không đi vào “vết xe cũ”. Vậy mà vừa qua tại huyện Krông Pắk (tỉnh Đắk Lắk) lại xảy ra chuyện đột ngột chấm dứt hợp đồng hàng loạt với đội ngũ giáo viên. Trong 600 giáo viên hiện tại sẽ chỉ có hơn 80 người được xét tuyển để kí hợp đồng tiếp tục công việc. Vì sao lại có cơ sự này với những người thầy? Trước tiên có thể khẳng định đây hoàn toàn không phải lỗi của các giáo viên. Phải chăng là “lỗi hệ thống”? Sự việc đang được các cấp chính quyền tìm hướng tháo gỡ nhưng hàng trăm thầy, cô giáo có thể phần nào sụt giảm niềm tin vào nghề trân quý mà họ đã chọn.
Đã có quy định từ lâu việc thi công chức, nhưng có lẽ lãnh đạo nhiều địa phương vì quá bận công to việc lớn khác nên chưa làm được. Chỉ tiêu về số lượng biên chế cùng chất lượng có lẽ chẳng địa phương nào không có. Tuy nhiên, những năm qua ngành giáo dục tại nhiều nơi đã tuyển dụng không qua thi công chức, thoải mái xét tuyển và kí hợp đồng lao động với giáo viên. Ai cũng biết, việc tổ chức thi tuyển sẽ có sự công bằng, minh bạch và tạo nền tảng pháp lí cao cho việc tuyển dụng. Mặt khác, việc xét tuyển có ai bảo đảm rằng không có tiêu cực hoặc theo ý chí chủ quan của người tuyển dụng?
      Trong những năm gần đây đã xuất hiện dư luận nghi ngại việc chạy chọt, tiêu cực, trục lợi trong tuyển dụng giáo viên. Việc tuyển dụng dễ dãi rồi lại sa thải một cách vô cảm liệu có ai được lợi? Riêng đối với những người thầy, đó là thảm họa, là một “đòn” đánh vào tâm huyết, lòng yêu nghề của họ. Mong từ nay không còn nơi nào nỡ phụ bạc thầy già!  
Đinh Hoàng
Bài bình luận đăng Báo Người cao tuổi ngày 20 tháng 3 năm 2018

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2018

 Chuyện vui:

Ngọc Hoàng phán quyết

      Hai quốc gia láng giềng ven Biển Xanh là Đại Bò và Tiểu Rồng vốn có xích mích từ ngàn năm nay. Đại Bò cậy lớn luôn gây sự, chèn ép, thôn tính nên dân Tiểu Rồng chưa bao giờ được yên.
      Gần đây Đại Bò dựa vào mấy nét vẽ bậy của một con dân từng chấp chính, vẽ trên tấm bản đồ cũ đã đòi chủ quyền gần hết Biển Xanh, liếm vào sát bờ biển dài dặc của Tiểu Rồng cùng nhiều nước khác với lý luận đường Lưỡi Bò lịch sử không thể tranh cãi!
      Tuy nhỏ nhưng dân Tiểu Rồng vốn dũng cảm, thông minh, chưa bao giờ khuất phục Đại Bò. Một họa sỹ của Tiểu Rồng đã có sáng kiến cũng vẽ một đường gọi là Lưỡi Rồng. Đường Lưỡi Rồng này ôm trọn cả đường Lưỡi Bò của Đại Bò. Sáng kiến này đã được cả chính quyền và muôn dân Tiểu Rồng nhất trí chọn làm đường biên giới trên Biển Xanh, khảng định chủ quyền của mình.
Kết quả hình ảnh cho đường lưỡi bò
      Sự tranh dành giữa hai quốc gia không thể ngã ngũ. Sự việc đẩy lên cho Ngọc Hoàng phán xử.
      Sau khi nghiên cứu, Ngọc Hoàng thấy phần lý của Tiểu Rồng có vẻ hơi đuối vì đường Lưỡi Rồng rõ ràng là học theo Lưỡi Bò và chỉ mới được vẽ ra. Tại tòa Ngọc Hoàng chất vấn:
      - Trước hết Đại Bò nói ta nghe cái lý của nước ngươi?
      Sứ giả Đại Bò khúm núm, xun xoe:
      - Dạ thưa, lước ngộ hoàn toàn có đủ chứng cứ liệc dử về chủ quyền trên Biển Xanh dồi à. Nó  lược con dân lước ngộ vẽ ra gần trăm lăm lay dồi à. Bên Tiểu Rồng dõ dàng là bắc chước lước ngộ, chỉ vừa vẽ da thôi à…
      Ngọc Hoàng gật gù, quay sang sứ giả Tiểu Rồng:
      - Rõ ràng nước ngươi bắc chước, mới vẽ ra chứ đâu có chứng cứ lịch sử gì?
      - Dạ, thần xin hỏi Ngọc Hoàng một câu có được không ạ?- Sứ giả Tiểu Rồng không trả lời mà hỏi lại Ngọc Hoàng.
      - Được, ta cho phép ngươi hỏi - Ngọc Hoàng.
      - Dạ, theo Ngọc Hoàng, thế nào là chứng cứ lịch sử ạ?
      - Là sự kiện nó đã tồn tại lâu qua năm tháng, dần dà thì gọi là lịch sử.
      - Đúng thế ạ. Đường Lưỡi Bò, theo con biết, nó mới được vẽ chưa đầy trăm năm. Vậy cái đường Lưỡi Rồng của nước con, sau 100 năm nữa nó có là chứng cứ lịch sử không ạ?
      - Ừ nhỉ, lúc đó thì Lưỡi Rồng cũng là chứng cứ lịch sử rồi còn gì! -Ngọc Hoàng gật gù như chợt nhận ra bản chất vấn đề. Sau mấy phút suy tư, nhớ lại những quy ước của Luật Trời, Ngọc Hoàng phán quyết:
      - Hai sứ giả Đại Bò, Tiểu Rồng nghe đây. Phên dậu, biên giới quốc gia đã được phả hệ Thiên Đình quy định hàng nghìn năm nay rồi. Các ngươi phải tuân theo Luật Trời, không phải cứ tùy hứng, vẽ hươu vẽ vượn ra rồi lấy cớ tranh chấp của nhau là được. Hãy về xem lại bản đồ của tổ tiên ngàn năm trước xem nó thế nào, cứ thế mà thi hành. Bãi triều!
      Nghe phán quyết vậy, sứ giả Tiểu Rồng phấn khởi ra mặt, vội lạy bẩm cáo từ ngay.
      Sứ giả Đại Bò đứng như trời trồng. Rồi gãi đầu gãi tai định trình bày thêm với Ngọc Hoàng nhằm vớt vát. Chưa kịp nói, Ngọc Hoàng nhắc luôn:
      - Nói riêng với ngươi, nước ngươi là nước lớn, phải tỏ ra quân tử đại trượng phu chứ. Xưa nay ta thấy các ngươi nhỏ nhen lắm, tranh từng tí đất, tí sông, cậy thân Bò to xác ăn hiếp thiên hạ. Nói nhỏ với ngươi, cái Lưỡi Rồng thè ra còn có kẻ sợ vì dẫu sao đó cũng là giống rắn, giống rồng. Lưỡi bò nhà ngươi mà thè ra liếm láp lung tung, nó mà cắt đem xào tỏi thì các ngươi có sống được không?
Đinh Hoàng
Blog dongquanho.blogspot.com