Tận bán!
Ông nọ làm một quán ăn sang
trọng giữa hồ. Do không có đường ra quán, ông nhờ đất của chủ hồ làm chiếc
cầu nhỏ để khách ra nhà hàng.
Thế rồi với lí do phải chi
tiền làm cầu nên ông dựng trạm barie bán vé cho khách qua cầu. Việc làm trên
có hợp lí, hợp tình và đúng pháp luật?
Với câu hỏi này, tôi tin 100% người trả lời không. Bởi nếu không ra quán ăn
hàng chẳng ai cần đi trên chiếc cầu đó để mất tiền vô ích. Đây là cách tận
bán để tận thu!
Thực ra chuyện trên chỉ là
giả định, một ví dụ vui. Tuy nhiên, thực tiễn lại đang diễn ra câu chuyện y
hệt, đó là việc thu phí dịch vụ xe ô tô đưa khách vào cửa ga đi máy bay tại
các cảng hàng không của ta. Vừa qua, Thanh tra Chính phủ đã chỉ ra nhiều sai
phạm của Tổng công ty Cảng hàng không Việt Nam (ACV) trong công tác quản lí,
sử dụng vốn, đất đai, tài sản… ACV đã thu phí một số dịch vụ phi hàng không
không đúng quy định. 21 cảng hàng không trên cả nước đang thu tiền dịch
vụ đường dẫn vào nhà ga với ô tô đưa, đón khách (không sử dụng dịch vụ trông,
giữ xe; chỉ tạm dừng dưới 5 phút) với mức giá vé lượt từ 7.000 - 30.000 đồng
và vé tháng từ 600.000 - 1.650.000 đồng.
Xe đưa khách vào cửa ga hàng không dừng 5 phút mất 30.000 đồng
Ai cũng biết dịch vụ hàng
không đắt đỏ, trừ một số vé máy bay được bán giá rẻ nhằm kích thích sử dụng
dịch vụ. Nguyên nhân vì đây là loại dịch vụ có suất đầu tư lớn. Nhưng nhiều
dịch vụ khác đang “ăn theo” cái đắt đỏ của hàng không. Chẳng hạn ở khu chờ
bay tại sân bay quốc tế Nội Bài một bát phở bình thường cũng có giá 100.000
đồng trong khi ở nội thành Hà Nội chỉ 30.000-40.000 đồng; chiếc bánh mì kẹp
bán 60.000 đồng khi nơi khác chỉ 15.000-20.000 đồng v.v.
Tưởng chuyện sai là quá rõ.
Tiếc rằng cả doanh nghiệp lẫn bộ chủ quản lại không cho là vậy. ACV chỉ đề
nghị tạm dừng và đang rất “nỗ lực” để việc bán vé đường bộ này được duy trì.
Họ cho rằng tuy đất được giao không phải nộp tiền thuê đất nhưng đã bỏ tiền
đầu tư vào đây, thu phí là hợp lí. Phải chăng ACV coi đây giống đường BOT, đã
đầu tư thì được thu phí hoàn vốn? BOT 70km mới có một trạm thu giá, xe 4-7
chỗ vé chừng 35.000 đồng. Vậy với đoạn đường dẫn vào ga chừng mấy trăm mét mà
thu đến 30.000 đồng thì theo quy định nào?
Nếu ai từng vào một số siêu
thị như Metro, BigC tại Hà Nội sẽ thấy họ cũng có không gian dành cho khách
hàng rất thoải mái từ đường vào, bãi giữ xe rộng mênh mông miễn phí dù gửi xe
cả ngày. Mục tiêu của các doanh nghiệp này là tận tụy phục vụ khách hàng tiện
lợi để nâng cao uy tín, thu hút khách chứ không tận bán. Dù hạ tầng có thể
tận dụng thu được tiền song họ đã không làm như ACV.
Được biết bộ chủ quản đang
“hoàn thiện cơ sở pháp lí”, trình Thủ tướng cho phép được tiếp tục bán vé xe
đưa khách vào ga hàng không. Một nguồn thu có thể coi là nhỏ nhưng chắc chắn
sẽ mất đi cái không nhỏ, đó là uy tín trước du khách cả trong và ngoài nước
nếu vẫn giữ tư duy tận bán!/.
Đinh Hoàng
Bài
bình luận đăng Báo Người cao tuổi ngày 1 tháng 2 năm 2018
|
Thứ Tư, 31 tháng 1, 2018
Thứ Năm, 25 tháng 1, 2018
"Con đâu
theo"
Không phải
là người đầu tư bất động sản (BĐS) nhưng lâu nay nghe quảng cáo nhiều về hình
thức đầu tư BĐS du lịch condotel nên tôi cũng tò mò tìm hiểu xem nó là cái gì.
Coldotel,
một từ chẳng rõ tiếng nước nào nhưng nghe như âm “con đâu theo” của tiếng
Việt. Theo thông tin tìm hiểu được thì đây là loại hình căn hộ khách sạn được
“bán đứt” cho nhà đầu tư thứ cấp. Chủ đầu tư kêu gọi các nhà đầu tư thứ cấp
mua căn hộ với hứa hẹn hấp dẫn như sẽ có sổ đỏ sở hữu vĩnh viễn, hằng năm
hưởng lãi suất cao (dao động 9-15% tùy từng dự án), khi cần có thể đến nghỉ
như ngôi nhà của mình.
Căn hộ
condotel nở rộ ở Nha Trang
Dù hằng ngày
vẫn thấy quảng cáo khá nhiều trên đài truyền hình nhưng tại Nha Trang đã xảy
ra tranh chấp về việc kinh doanh và sở hữu căn hộ condotel. Tại một số dự án
chủ đầu tư đã không thực hiện như cam kết về trả lãi, người mua nhà có muốn
cũng không thể đến ở căn hộ của mình và đành phản ứng bằng khóa trái căn hộ…
Từ những
gì đang diễn ra, có vẻ người đầu tư vào condotel còn rủi ro hơn cho vay nặng
lãi dù lãi chẳng nặng. Với căn hộ trị giá hàng tỉ đồng nếu số tiền đó gửi
tiết kiệm ngân hàng ngay lập tức đã có lãi suất (hiện khoảng từ 6-8% năm tùy
ngân hàng và thời hạn). Đầu tư condotel nộp tiền từ khi dự án bắt đầu đến khi
xong căn hộ bắt đầu kinh doanh mới được tính lãi suất (nhanh cũng vài ba năm
hoặc lâu hơn nếu bị vướng về thủ tục xây dựng). Nói là lãi suất 9-15% nhưng
nếu trừ lạm phát chừng 4-5%/ năm thì chỉ còn 5-10%. Hơn nữa khi đã đầu tư mua
căn hộ thì đồng tiền đã bị “chôn chặt”, không thể muốn rút ra lúc nào tùy ý
như gửi ngân hàng.
Đó là mới
nói về chuyện thiệt hơn lãi suất. Về mặt pháp lí, hiện nay luật pháp chưa có
quy định cụ thể về loại hình BĐS này. Vậy mà đã có địa phương cấp sổ đỏ cho
nhà đầu tư thứ cấp. Theo các chuyên gia, việc cấp sổ đỏ cho cá nhân loại BĐS
này là không đúng quy định của pháp luật. Sở hữu căn hộ phải theo Luật Kinh
doanh bất động sản, Luật Nhà ở, trong khi khách sạn không phải là nhà chung
cư, không có ban quản lí và người mua nhà cũng không được cư trú lâu dài. Nhà
đầu tư khó có thể bán căn hộ khi mà về pháp lí chưa rõ ràng hoặc đang tranh
chấp… Vậy là nhà đầu tư muốn cũng không thể “thoái vốn” dễ dàng như gửi tiền
tại ngân hàng.
Khi mời
gọi, chủ đầu tư thường đưa ra cam kết nghe rất “ngon ăn” nhưng nếu thực tiễn
kinh doanh không được như kì vọng sẽ khó bảo đảm quyền lợi cho nhà đầu tư thứ
cấp. Đó là chưa nói đến việc chủ đầu tư thế chấp toàn bộ dự án để vay tiền
ngân hàng dùng vốn kinh doanh dự án khác. Chuyện này, theo nhiều chuyên gia
kinh tế là khá phổ biến trong kinh doanh BĐS hiện nay. Một nhà môi giới BĐS
tại Nha Trang cho rằng có hơn 60% dự án condotel của tỉnh này đang thế chấp
vay ngân hàng nhưng không công khai rộng rãi. Khi dự án được mang thế chấp
vay vốn, căn hộ condotel lúc đó thuộc về ngân hàng.
Nếu xảy ra
tình thế như vậy thì lúc này nhà đầu tư thứ cấp condotel… còn gì đâu mà theo?
Đinh Hoàng
Bài bình luận đăng Báo Người cao tuổi
ngày 25 tháng 1 năm 2018
|
Thứ Tư, 17 tháng 1, 2018
Câu chuyện minh bạch
Minh bạch là nền tảng căn bản của mọi thể
chế dân chủ.
Minh bạch bảo đảm cho sự giám sát rộng
rãi, để công bằng, chân lí được phơi bày. Một khi sự minh bạch bị phớt lờ thì
đằng sau nó sẽ tồn tại sự khuất tất.
Vừa qua, dư luận bất ngờ và bức xúc khi
trong kì công bố giá xăng dầu, cơ quan quản lí “lờ đi” giá xăng RON 95 dù nó
được tăng tới 810 đồng/lít, khi mà giá thế giới biến động không nhiều. Liên
ngành Công Thương-Tài chính cho rằng chỉ công bố giá các loại xăng dầu phổ biến,
cũng có nghĩa là xăng RON 95 không phải là phổ biến? Chẳng rõ hai bộ này đã
thống kê, nghiên cứu tỉ lệ người dùng từng loại xăng dầu hay chưa mà đã có
khẳng định trên trong khi thực tế do chưa thật tin xăng E5, nhiều người đổ xô
sang dùng xăng RON 95? Sự biện minh này chưa đủ sức thuyết phục dư luận.
Do minh bạch, công khai trong cổ phần
hóa, thoái vốn tại Tổng công ty Bia - Rượu - Nước giải khát Sài Gòn (Sabeco) vừa
qua đã mang lại hàng tỉ đô la cho Nhà nước. Nếu không minh bạch về giá trị
doanh nghiệp, thương hiệu, tình hình kinh doanh, tiềm năng phát triển… của
Sabeco thì doanh nghiệp nước ngoài không thể bỏ ra số tiền lớn như vậy đầu tư
vào doanh nghiệp này.
Minh bạch cổ phần hóa Sabeco mang lại cho Nhà nước hàng tỉ đô la
Chuyện thoái vốn tại Công ty cổ phần bóng
đèn Điện Quang trước đây, cũng do sự minh bạch bị bỏ qua mà tiến trình thực
hiện bị chìm trong khuất tất. Người lao động không thể biết doanh nghiệp lãi
thật hay lỗ giả, giá trị thương hiệu là bao... Năm 2014 có 3,9 triệu cổ phiếu
Điện Quang được thoái theo hình thức thỏa thuận, không tổ chức bán đấu giá
công khai. Một doanh nghiệp làm ăn bình thường nhưng vẫn bị thua lỗ và giá
trị doanh nghiệp tụt thấp. Số cổ phiếu trên đã được em trai của một lãnh đạo
doanh nghiệp này mua. Thế rồi sau khi cổ phần hóa doanh nghiệp như được “tiêm
chất kích thích”, tăng trưởng “như gió”. Chỉ có điều, giá trị tăng lên lúc
này đã rơi vào túi của một số người trong đó có lãnh đạo công ty và người
thân chứ không phải đa số người lao động. Nhiều chuyên gia đã chỉ ra khi cổ
phần hóa, những người trong cuộc nắm rõ thông tin, có thể thao túng để mua cổ
phần với giá thấp.
Kinh doanh xăng dầu còn nhiều điều chưa minh bạch
Năm 2018 Chính phủ sẽ tiếp tục tiến trình
cổ phần hóa tại nhiều doanh nghiệp. Để việc thoái vốn mang lại hiệu quả,
không làm thất thoát tài sản Nhà nước đòi hỏi công khai, minh bạch phải là tiêu
chí hàng đầu.
Hiện nay tồn tại
sự bất cập là một số bộ ngành quản lí nhà nước đồng thời sở hữu doanh nghiệp.
Đã có nhiều ý kiến đề xuất tách doanh nghiệp khỏi cơ quan quản lí bởi ta đang
nỗ lực xây dựng một nền kinh tế thị trường định hướng XHCN. Với mục tiêu,
chức năng kiến tạo thì cơ quan quản lí nhà nước cần sự vô tư, công bằng trong
điều hành và tham mưu đề ra chính sách. Nếu vì lợi ích cụ bộ thì môi trường
kinh doanh sẽ méo mó, triệt tiêu sự cạnh tranh lành mạnh, bình đẳng.
Chuyện “lờ đi” thông
tin giá xăng RON 95 đợt tăng giá vừa qua, rồi chuyện “tù mù” Quỹ bình ổn giá
xăng dầu, phải chăng thấp thoáng đâu đó vẫn tồn tại lợi ích cục bộ?
Đinh Hoàng
Bài
bình luận đăng Báo Người cao tuổi ngày 18 tháng 01 năm 2018
|
Thứ Tư, 10 tháng 1, 2018
Của lo, có ai biết… lo?
“Của
biếu là của lo…”, lời tiền nhân trong truyện cổ tích cho đến nay vẫn luôn
nóng hổi tính thời sự mỗi khi Tết đến, Xuân về.
Trong dòng người, xe hối hả việc mua sắm
chuẩn bị Tết không ít người mang những “của lo” để gửi gắm tới những địa chỉ có
thể… lo giùm.
Dân gian thật tinh khi gắn 2 từ “biếu” với “xén” thành cụm động từ “biếu xén”. Đã biếu thì phải xén, không xén thì sao có để biếu. Với mỗi cán bộ, công chức chỉ trông vào nguồn thu nhập chân chính, muốn tặng quà người thân, họ hàng thì biếu chỗ nọ cũng phải xén chỗ kia. Nếu muốn biếu cấp trên một món quà giá trị liệu chỉ xén từ đồng lương ít ỏi là đủ?
Cha mẹ khi được con cháu có
biếu chút quà mọn, nhận rồi cũng không khỏi tâm lí cần làm cái gì đó đáp lại
với suy nghĩ “có đi có lại mới toại lòng nhau”.
Vậy thì khi một người có
chức, có quyền nhận món quà từ cấp dưới, người chịu sự ảnh hưởng bởi những
quyết định của mình liệu có thoát khỏi tâm lí phải làm điều gì đó cho “toại
lòng”, nhất là với món quà giá trị rất… không bình thường? “Quà biếu” như trong
vụ án Trịnh Xuân Thanh với chiếc va li chứa hàng chục tỉ đồng thì không thể coi
là món quà mà đó chính là đồng tiền tham ô dùng để hối lộ!
Người đủ dũng khí mới từ chối được những món quà khủng
Của biếu không bình thường
khó có được từ nguồn thu nhập bình thường và rất dễ là những thứ “không sạch”.
Người nhận món quà không sạch thì bàn tay khó giữ được sạch sẽ mà hệ quả trước
tiên là dễ chấp nhận sự sai phạm rồi đến trực tiếp vi phạm. Phát biểu tại hội
nghị T.Ư 6 (khóa XII), Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nhắc: “Đề nghị từng Ủy
viên Ban Chấp hành Trung ương và mọi cán bộ, đảng viên, công chức cần thường
xuyên tu dưỡng, rèn luyện, thường xuyên tự soi, tự sửa, tự răn mình, tránh xa
những cám dỗ vật chất, tham vọng, tránh đi vào vết xe đổ…”.
Trong hàng loạt cán bộ cao
cấp vi phạm pháp luật, bị truy tố đã và đang được xét xử hiện nay thì một số đã
vi phạm từ khá lâu, trong thời gian dài nhưng vẫn bình an và thăng tiến. Phải
chăng sự sai trái đã được dung túng bởi cấp trên của họ cũng có những bàn tay
“dính chàm”?
Để bàn tay không “dính
chàm”, mỗi cán bộ, công chức cần có dũng khí vượt qua cám giỗ vật chất và biết
trọng nhân cách hơn tiền bạc. Trong cuộc đời một con người, thứ để lại quý giá
nhất là danh thơm, tệ nhất là tai tiếng lưu truyền và tiền của cũng chẳng thể
mang theo./.
Đinh Hoàng
Bài bình luận đăng Báo Người cao tuổi ngày 11 tháng 1 năm 2018
|
Thứ Hai, 8 tháng 1, 2018
Chuyện buồn những “quả đấm”
Từ lâu có ai đó đã ví von các tập đoàn
kinh tế lớn của Nhà nước là những “quả đấm thép”.
Những ai từng nghiên cứu chủ nghĩa Mác-Lê
nin không thể quên công thức nổi tiếng của Lê nin “Chính quyền Xô viết + Điện
khí hóa = Chủ nghĩa cộng sản”. Định hướng đúng đắn, thiên tài của Lê nin đã
giúp đưa nước Nga từ một quốc gia nghèo nàn lạc hậu nhanh chóng vươn lên có
một nền công nghiệp hùng mạnh để hơn 20 năm sau đương đầu và chiến thắng phát
xít Đức.
Điện khí hóa chiếm vị trí vô cùng quan
trọng trong nền kinh tế kể từ cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ 2 cho đến
hiện nay. Đây có thể coi như trụ đỡ, là “xương sống” của nền kinh tế. Chính
vì vậy, hầu hết các quốc gia luôn nắm chắc tiềm lực này để điều chỉnh, dẫn
dắt nền kinh tế tăng trưởng.
Với nền kinh tế Việt
Đầu tháng 12 vừa qua khi Chính phủ cho
phép Tập đoàn điện lực Việt Nam (EVN) tăng giá bán lẻ điện bình quân lên
6,08%, tâm trạng dù không vui nhưng cộng đồng doanh nghiệp và người dân cũng
thông cảm, chia sẻ cùng doanh nghiệp này khi mà năm qua được biết EVN vẫn lỗ
hàng trăm tỉ đồng. Nhưng thật bất ngờ qua thanh tra, Thanh tra Bộ Tài
chính vừa chỉ ra EVN đã hạch toán sai hơn 1.341 tỉ đồng và lờ đi 4.847
tỉ đồng lãi chênh lệch tỉ giá trong khi vẫn “treo” khoản nợ do tỉ giá 9.500
tỉ đồng từ trước? Vì hạch toán sai nên “đã giúp" EVN giảm lợi nhuận năm
2015 là 1.341 tỉ đồng. Kết quả kinh doanh chung năm 2016 ghi nhận lãi trên
2.658 tỉ đồng chứ không lỗ. Có chuyên gia kinh tế đã chỉ ra: “Việc công
bố báo cáo tài chính với kết quả kinh doanh xấu đi là không trung thực. Nếu
kết quả kinh doanh tốt thì việc tăng giá điện vừa qua cũng ít chịu áp lực
hơn, giảm đi gánh nặng cho người dân”. Mặc dù phía EVN đã lập tức đưa ra
những giải trình nhưng dự luận và người dân không thể không tin cơ quan của
Chính phủ là Bộ Tài chính!
Cộng đồng doanh nghiệp và người dân luôn chia sẻ
khó khăn của ngành điện
Chính phủ đang nỗ lực để có một thị
trường điện lực cạnh tranh nhưng không thể phủ nhận thực tế là đang có rất
nhiều người bán điện nhưng chỉ một người được mua và hàng triệu người mua điện
nhưng chỉ có một người được bán, một người đó có tên EVN!
Mong rằng “quả đấm” EVN không xảy ra câu
chuyện buồn như tại Tập đoàn dầu khí quốc gia Việt
Đinh
Hoàng
Bài bình luận đăng Báo Người cao tuổi ngày 09
tháng 01 năm 2018
|
Thứ Tư, 3 tháng 1, 2018
Bằng cấp và năng lực
Nay đã rời
khỏi quân ngũ nhưng tôi vẫn có cảm giác nhớ và tiếc một trường hợp cán bộ
dưới quyền phải rời quân đội khi mà năng lực, sức khỏe của anh rất tốt. Lí do
đơn giản vì anh chỉ tốt nghiệp lớp 7/10 hệ phổ thông và mới qua đào tạo sĩ
quan ngắn hạn. Theo quy định của Luật Sĩ quan thì cứ đến độ tuổi tương ứng
cấp hàm sẽ được nghỉ chế độ. Nếu có tấm bằng cấp 3 (10/10) thì anh còn phục
vụ được thêm 5 năm hoặc có bằng đại học thì có thêm 10 năm cống hiến cho quân
đội. Trong khi đó có người bằng cấp “xịn” năng lực lại yếu nhưng đơn vị cũng
không thể cho nghỉ hưu sớm khi họ chưa có nguyện vọng.
Tuy chỉ với bằng cấp, học hành hạn hẹp như vậy nhưng anh này lại có năng lực
công tác hơn hẳn một số sĩ quan đào tạo cơ bản khác. Lí do đơn giản là quá
trình công tác anh luôn tự tìm tòi học hỏi từ sách báo và tích lũy kinh
nghiệm thực tiễn. Tuy không có bằng cấp nhưng anh thực sự là một kĩ sư thực
hành loại giỏi, đáp ứng tốt mọi yêu cầu nhiệm vụ đơn vị.
Nói câu
chuyện trên vì hiện Bộ Giáo dục & Đào tạo đang lấy ý kiến vào dự thảo
Luật Giáo dục đại học sửa đổi, theo đó hình thức đào tạo sẽ không được ghi
lên văn bằng như quy định hiện tại trên cơ sở cùng một chuẩn chương trình,
chuẩn giáo viên và chuẩn đầu ra của 2 hình thức đào tạo tập trung và không
tập trung. Dự thảo đã gây dư luận với 2 luồng ý kiến trái chiều. Một số người
có bằng đào tạo tập trung thì cho như vậy là đánh đồng giữa các loại bằng đại
học chính quy và không chính quy. Nhưng đa số các chuyên gia đều cho rằng khi
đã bảo đảm chuẩn chương trình, giáo viên và đầu ra một cách nghiêm túc, minh
bạch thì hình thức, nội dung ghi trên tấm bằng không mấy quan trọng.
Có lẽ cách
tuyển dụng coi trọng bằng cấp ở khu vực công vẫn còn nặng nề trong tư duy của
không ít lãnh đạo. Tại khu vực tư, các doanh nghiệp tuyển dụng thì lại khác,
họ coi trọng năng lực thực tiễn cùng tư chất của ứng viên. Trong cuộc phỏng
vấn tuyển dụng có khi họ còn chẳng để ý tới ứng viên có bằng cấp gì, “vẻ đẹp”
tấm bằng cũng là thừa. Chính vì vậy mà nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học
loại khá giỏi vẫn không qua được vòng tuyển dụng. Trong số khoảng 200 nghìn
cử nhân, kĩ sư đang thất nghiệp hiện nay không ít trong số đó xuất phát từ lí
do năng lực thực tiễn và kĩ năng nghề chưa đáp ứng nhu cầu.
Cách sắp
xếp, sử dụng con người trên cơ sở tiêu chuẩn bằng cấp luôn có tính 2 mặt.
Bằng cấp là nền tảng ban đầu nhưng không phải là tất cả. Trong các cơ quan
hành chính nhà nước tại nhiều địa phương hiện có không ít những người bằng
cấp “hoành tráng” nhưng năng lực lại nhạt nhòa, công việc hằng ngày chủ yếu
“sáng cắp ô đi, chiều cấp ô về”.
Đã đến lúc
cần xem lại tiêu chí bằng cấp trong tuyển dụng công chức, viên chức. Bằng cấp
chỉ nên xem là yếu tố cần chứ không phải đủ. Vấn đề quan trọng là sự năng
động, sáng tạo vận dụng kiến thức vào thực tiễn của mỗi cá nhân. Phẩm chất nỗ
lực tự học hỏi, tư duy sáng tạo mới là những nhân lực tiềm năng trong tương
lai./.
Đinh Hoàng
Bài bình luận đăng Báo Người cao tuổi ngày 04 tháng 01 năm 2018
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)